Từ
sáng sớm tinh sương, khi mặt trời còn chưa ló dạng, các đoàn viên đã háo hức, hồi
hộp lên đường đến viếng Lăng Bác. Đến cổng vào Lăng, sau khi qua dãy hành lang
dài, cuối quảng trường Ba Đình lịch sử cùng lăng Bác hiện ra uy nghi trước mắt,
nơi yên nghỉ của vị Cha già kính yêu, một “vầng Thái Dương” của dân tộc Việt Nam:
“Ngày
ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy
một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày
ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết
tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”.
(Thơ Viễn Phương “Viếng Lăng Bác”)
Ấn
tượng đầu tiên với tôi chính là hình ảnh “những hàng tre xanh xanh Việt
Nam”, những hàng tre xanh ngát và cao vút, mặc cho bao “bão táp mưa sa”
hàng tre ấy “vẫn đứng thẳng hàng” như những người con trung hiếu đứng
canh giữ giấc ngủ nồng cho Bác. Chúng tôi được Bộ tư lệnh bảo vệ Lăng
mời đến trụ sở để xem phim “Những phút cuối đời của Bác Hồ”. Trong
giây phút hồi tưởng ấy, chúng tôi không ai không bùi ngùi
xao xuyến. Đoàn chúng tôi lặng lẽ và thành kính chầm chậm đi qua chỗ
Bác nằm. Đến bên Bác, dường như ai cũng muốn thời gian ngừng trôi để ngắm
nhìn thật kĩ dáng ngủ yên bình, chòm râu dài, mái tóc bạc phơ của Bác, muốn
không gian lắng đọng lại để có thể nói hết tình cảm của mình đối với Bác. Người
nằm đó như ngủ, ngủ một giấc ngủ yên bình, thanh thản, không mảy may lo âu…
Phút giây ấy sao mà xúc động, thiêng liêng đến lạ!
Đoàn chụp hình lưu niệm trước Lăng Bác
Rời
lăng Bác, chúng tôi tiếp tục vào thăm “cõi Bác xưa”. Đó là Phủ Chủ tịch,
là “đường Xoài hoa trắng nắng đu đưa”, là Nhà sàn đơn sơ nhưng chan chứa hơi
ấm của Người. Ở mỗi nơi ấy đều lưu lại rất nhiều những kỉ niệm về
tình cảm của Bác đối với nhân dân và các cháu thiếu nhi. Khó mà thấy
được một vị lãnh tụ như Người, tại sao lại có thể sống giản dị đến vậy. Đây đôi
dép cao su mòn đế, kia tấm áo ka-ki đã sờn vai. Ai ai cũng ghi lại rất nhiều ấn
tượng trong thâm tâm về hình ảnh một con người giản dị, kính mến. Tạm rời
“cõi Bác xưa” để trở lại trước quảng trường Ba Đình thênh thang đầy
nắng và gió, hoa cỏ ngát hương, chúng tôi càng hiểu rằng lăng Bác đã trở
thành niềm tin, thành sức mạnh cho đồng bào cả nước, là hơi ấm tình thương
cho các cháu thiếu nhi. Ở nơi ấy, từng ngày, từng ngày những người con
Việt Nam và khách quốc tế vẫn nối tiếp về thủ đô viếng Bác. Ai ai cũng
một lòng thành kính vị cha già của dân tộc. Và đoàn chúng tôi cũng không ngoại
lệ, đã nghe nhiều, xem nhiều qua các tranh ảnh, qua những thước phim tư
liệu… nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt đến viếng thăm nơi Bác nghỉ,
được nhìn thấy Bác ngủ yên, lòng tôi trào dâng cảm xúc lâng lâng khó tả.
Tiếp
theo, chúng tôi được tham quan Bảo tàng Hồ Chí Minh nằm trong quần thể di tích
về Bác Hồ bao gồm Lăng Bác, Phủ Chủ tịch, khu nhà sàn - ao cá và Bảo tàng Hồ
Chí Minh. Bước chân vào bên trong Bảo tàng, cảm giác đầu tiên của tôi là sự
trang trọng, tôn nghiêm. Những hiện vật được trưng bày lần lượt theo từng giai
đoạn cuộc đời và từng chặng đường trong sự nghiệp hoạt động cách mạng của Bác.
Này là làng Sen - Nghệ An, quê hương đã sinh ra người con Nguyễn Tất Thành, này
là mô hình con tàu Đô đốc Latouche-Tréville đánh dấu sự ra đi chắc chắn hẹn
ngày về thắng lợi của chàng thanh niên 21 tuổi với hai bàn tay trắng nhưng mang
trong mình chí lớn và đầy nhiệt huyết. Và đây là Luận cương chính trị của Đảng
Cộng sản do Lê-nin viết, khi đọc luận cương này Người đã phải thốt lên: "Hạnh
phúc là đây, cơm áo đây rồi! ". Cũng trong Bảo tàng, tôi và các bạn được
xem những văn bản hoà quyện giữa chính trị và văn chương do Bác viết như: "Tuyên
ngôn Độc lập", tuyệt phẩm "Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến".
Chúng tôi được biết đây là những văn kiện lịch sử hết sức quan trọng được đưa
ra đúng những lúc Tổ quốc ở trong tình thế ngặt nghèo, đầy bão tố, cần có ngọn
hải đăng soi sáng, chỉ đường dẫn lối cho con thuyền Cách mạng Việt Nam. Và các
tác phẩm của Người chính là ngọn hải đăng ấy! Thăm Bảo tàng Hồ Chí Minh chúng
tôi cảm nhận rất rõ sự ra đi của Người đã để lại trong lòng người dân Việt Nam
và bè bạn quốc tế niềm tiếc thương vô hạn. Sau khi tham quan Bảo tàng, tận mắt
nhìn tranh ảnh hiện vật, được nghe giới thiệu từng bức ảnh, từng hiện vật chúng
tôi càng thêm tin yêu, kính phục con người, đạo đức, sự nghiệp Chủ tịch Hồ Chí
Minh.
Đoàn chụp hình lưu niệm trước Bảo tàng Hồ Chí Minh
Thông
qua chuyến đi, đây là cơ hội để chúng tôi tiếp cận gần nhất với những tư liệu lịch
sử vô giá về Bác Hồ, qua đó được học tập một cách trực quan và sinh động nhất về
tấm gương đạo đức, cũng như nhân cách cao đẹp và đức hy sinh của Người. Chuyến
tham quan tuy ngắn ngủi nhưng đã giúp cho các đoàn viên thanh niên chúng tôi hiểu
rõ hơn về lịch sử dân tộc, hiểu rõ hơn về vị cha già đã hy sinh cả cuộc đời
mình cho đất nước. Từ đó, càng nâng cao lòng tự hào dân tộc, quyết tâm rèn luyện
bản thân, nâng cao phẩm chất đạo đức cũng như kỹ năng chuyên môn, tích cực làm
việc để mang lại hiệu quả công việc cao, góp phần cống hiến đưa Việt Nam “sánh
vai cùng các cường quốc năm châu” như lời căn dặn của Bác.
Tạm
biệt Thủ đô, tạm biệt Bác, chúng tôi lại quay về với vai trò và trách nhiệm cao
cả mà Người trao cho - bảo vệ, xây dựng đất nước giàu và mạnh. Trong lòng mỗi
người chúng tôi không khỏi quyến luyến, bùi ngùi:
“Mai
về miền Nam thương trào nước mắt
Muốn
làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn
làm đoá hoa toả hương đâu đây
Muốn
làm cây tre trung hiếu chốn này.”
(Thơ Viễn Phương “Viếng Lăng Bác”)